Góc tâm sự - Tâm sự tình yêu

Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

Mất việc, mất con, mất cả chồng sắp cưới

Góc tâm sự - Tôi nghĩ tìm được người đàn ông chín chắn, ổn định về kinh tế và công việc sẽ là chỗ dựa vững chắc để tôi dừng lại những tháng ngày chạy rong nuôi bản thân mình. Tôi đã chấp nhận tình yêu của người đàn ông hơn mình cả chục tuổi. Theo dự tính của hai bên gia đình, sang năm được tuổi chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới.

Mặc dù có sự chênh lệch về tuổi tác khá lớn nhưng nhìn bề ngoài anh không già dặn hơn tôi là mấy bởi độ trẻ trung và sự “chất” của một dân chơi. Không những thế, cách anh bày tỏ yêu thương với một cô gái thế hệ 9x như tôi cực teen, đủ lãng mạn, khiến những đứa con gái xung quanh tôi buồn lòng ghen tị. 

Tình yêu của tôi với anh không đủ cuồng nhiệt như mối tình đầu, ngược lại tôi luôn nghiêm túc, yêu thương và nghĩ đến chuyện xây dựng một mái ấm vững bền.

Tôi làm việc cho công ty tư nhân, lương lậu không cao, chỉ đủ ăn đủ tiêu ở đất Hà Nội. Thời gian gần đây, công việc gặp trục trặc, tôi bị thất nghiệp vì công ty phá sản. Anh và mọi người khuyên tôi nhân cơ hội này từ bỏ Hà Nội về quê chuẩn bị cho việc kết hôn.

Tính đến ngày cưới còn cả nửa năm, vốn là người không muốn ngồi một chỗ, tôi nán lại Hà Nội với ý định tìm một công việc khác để lấp thời gian.

Thời điểm khủng hoảng nhân lực như hiện nay, thật không dễ để kiếm được một công việc tốt. Hơn một tháng ở nhà lên mạng tìm việc và nộp hồ sơ đến các công ty, tôi vẫn không nhận được hồi âm.

Không công việc, sống lủi thủi một mình trong căn phòng trọ, ngày ngày chứng kiến cảnh mọi người đi sớm về muộn. Với tôi, mỗi ngày qua đi trở nên nặng nề và tồi tệ khủng khiếp biết nhường nào. Những suy nghĩ về tiền bạc và tương lai tươi sáng dường như biến mất và nhường chỗ cho đủ các suy nghĩ tiêu cực bủa vây.

Tôi sinh ra buồn phiền, tính khí khó chịu, nóng nảy và dễ nổi cáu. Ngay cả sự quan tâm của anh, tôi cũng thấy thừa thãi và cảm thấy chán ghét yêu thương.

Thất nghiệp, sức khỏe ốm yếu dần, tôi phát hiện mình có thai ngoài ý muốn. Vì không có sự chuẩn bị trước nên tôi rất hoang mang, vô định. Một mặt, tôi sợ mọi người biết chuyện có bầu trước khi cưới và áp lực từ người mẹ nghiêm khắc luôn căn dặn “nhất định không được vác bụng to rồi mới làm đám cưới” như gánh nặng đè nén tôi. Mặt khác, tôi chưa đủ sẵn sàng cho vị trí của một người mẹ, bởi lẽ ngay bản thân tôi chưa lo được thì sao có thể lo thêm cho một người nữa?

Trước hoàn cảnh và những áp lực về tinh thần, tôi chấp nhận là kẻ độc ác (Ảnh minh họa)
Trong chốc lát, tôi quyết định giấu anh và mọi người, một mình đến viện nhẫn tâm bỏ đi đứa bé đáng thương 7 tuần tuổi. Nằm trong viện, nhìn những bức ảnh siêu âm hình hài của đứa bé, tôi như chết lặng. Tôi ích kỷ tự mình tước đi mạng sống của đứa bé. Nhưng trước hoàn cảnh và những áp lực về tinh thần, tôi chấp nhận là kẻ độc ác.

Thế giới quanh tôi trở nên u ám hơn. Sau sự việc đó, tôi trở bệnh nặng. Anh cắt phép dành thời gian chăm sóc tôi vì cho rằng tôi bị trầm cảm do suy nghĩ quá nhiều về công việc mà không hay biết chuyện tày trời tôi đã làm.

Cảm giác sợ đối diện với những tội lỗi mình gây ra và tình yêu chân thật của anh, tôi tự xây lên bức thành ngăn cách với anh. Mặc cho anh săn sóc tôi từ những bữa ăn, giấc ngủ, tôi vẫn lờ như người bất cần.

Những lúc gần gũi bên nhau, tôi tìm đủ cớ để gạt anh ra một bên tránh né. Có lần, tôi hằn học quát mắng khi anh đòi hỏi “chuyện ấy”, anh hiểu lầm ý tôi và giận quay lưng vào tường vờ ngủ. Theo thói quen mọi khi, anh chỉ vờ giận và làm lành ngay sau đó. Lần này, tấm lưng rộng lớn như một bức tường thành vô hình cản trở tình cảm của anh dành cho tôi.

Mọi suy nghĩ ấu trĩ khiến tôi trắng đêm nghĩ ngợi, những dằn vặt lương tâm và sự tự tôn không cho phép mình làm tổn thương anh một lần nữa. Tôi quyết định rời xa anh và tự mình chôn vùi mọi chuyện.

Những ngày nghỉ phép còn lại anh ở bên, tôi cố gắng làm anh cười thật nhiều và cho anh hạnh phúc. Bên cạnh đó, tôi cố gắng sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa với gia đình. Khi anh trở lại với công việc chính là lúc tôi cắt mọi liên lạc với mọi người bỏ số điện thoại, tài khoản facebook. Tôi đặt vé máy bay vào Sài Gòn, hi vọng ở một nơi ở mới, tôi sẽ quên lãng được quá khứ trần trụi của mình.

Tôi biết, sự ích kỷ của bản thân đã gây ra phiền toái và tổn thương cho những người xung quanh mình. Nhất là với anh, sự ra đi trong im lặng của tôi khiến anh cảm thấy tổn thương rất nặng nề. Nhưng tôi tin, thời gian sẽ giúp anh hiểu và tha thứ cho việc làm của tôi.

Cuộc sống mới không bạn bè, không có sự quan tâm, yêu thương của người thân và những khó khăn bước đầu tại một nơi ở mới là sự trả giá đích đáng cho con người nông nổi như tôi. Tôi nghĩ, mình phải tự vượt qua bản thân, nhìn nhận lại mọi chuyện và sống tốt như thể mới chuộc lại những lỗi lầm của chính mình.

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

Cho đến khi nào em học được cách yêu không ràng buộc

Tâm sự tình yêu - Khi bắt đầu một mối quan hệ mới, em chẳng bao giờ mong nó sớm kết thúc. Lúc nào, em cũng muốn tình yêu của chúng ta, sẽ kéo dài mãi, dài mãi, ngày hôm nay, ngày mai và về sau…


Nhưng… bởi vì em muốn, nên em đã chẳng làm được. Những điều chúng ta càng hy vọng, chúng ta càng tạo áp lực, khiến nó dễ dàng nổ tung và nhanh chóng tan vỡ.

Tình yêu – em cứ ngỡ, em biết giữ gìn. Nhưng dường như sự gìn giữ ấy, chỉ khiến cho nó vỡ tan sớm hơn bao giờ hết…

Vậy nên, anh à, cho dù thời gian trôi qua. Mối quan hệ của chúng ta vẫn cứ mãi là không ràng buộc. Em vẫn mong rằng nó chỉ thế thôi. Chúng ta – chẳng là gì của nhau cả. Cho dễ thở. Được không?

Đừng đặt tên cho mối quan hệ của chúng ta. Để nó có thể trôi qua nhẹ nhàng, không áp lực.

Mặc dù, bây giờ, em rất sợ, mất anh. Em sợ rằng, sẽ có một cô gái khác, yêu anh và, được anh yêu lại.

Mặc dù, bây giờ, em rất sợ, mất anh. Em sợ rằng, vì chúng ta, không là gì, của nhau, cả. Anh sẽ chả có lý do gì, để phải, chung thủy, với em. Ngay cả khi, người ta là gì của nhau, người ta, vẫn có thể phản bội nhau… huống hồ….

Haiz, thở dài, em lại thở dài. Cái điệp khúc thở dài trong em chẳng bao giờ ngừng cả…

Nhưng, mặc cho tất cả những “mặc dù” đó… em vẫn chưa muốn có… người yêu lúc này

Không phải bởi vì em sợ những gánh nặng trong mối quan hệ ấy. Không phải bởi vì em sợ bị ràng buộc bởi ai. Không phải bởi vì em sợ hãi những khó khăn của cả hai, trong hôm nay hoặc ngày mai.

Mà đơn giản bởi em sợ… sợ em khi yêu, bên cạnh yêu chiều… em sẽ như… yêu quái…

Sẽ ghen tuông, sẽ dỗi hờn, sẽ nhõng nhẽo, sẽ hay giận, sẽ chi ly, sẽ tiểu tiết, sẽ chú ý tới anh và…. chăm sóc anh thái quá.

Thà cứ như bây giờ, em chẳng là gì của anh cả… Để mà em thậm chí còn chả quá quyền … ghen khi anh đang bên người khác… Còn hơn, ta “là gì” của nhau, để em phải “ghen” suốt ngày…

Cho đến khi nào, em học được cách, yêu không ràng buộc. Chúng ta sẽ bắt đầu… Có lẽ không lâu đâu… mà là… lâu lắm đó.

Cho đến khi nào, em học được cách, yêu không ghen. Chúng ta sẽ bắt đầu… Có lẽ không lâu đâu… mà là sẽ rất lâu anh ạ.

Cho đến khi nào, em học được cách, không yêu anh nhiều quá, yêu anh quá nhiều đến mức quên cả yêu chính em… Chúng ta sẽ bắt đầu… Có lẽ sẽ không lâu đâu… Mà là điều đó là … không bao giờ xảy ra cả.


Chả biết thế nào. Anh biết đó. Khi em viết ra điều này, có nghĩa là, em đang rất ghen… Trong khi, chúng ta, vẫn, không là gì của nhau cả.

Em vẫn chưa học được… cách yêu một người… mà… cho người đó… có đủ tự do.

Em thật là tệ. Anh nhỉ?


Thậm chí, em vẫn cứ giả vờ, để em biết chắc rằng, anh đọc, cũng không thể biết được rằng. Em đang ghen. Vớ vẩn

Từ khóa google
  • tam su tinh yeu buon
  • tam su tinh yeu cua toi
  • tam su tinh yeu hon nhan
  • loi tam su tinh yeu
  • chia se tam su tinh yeu
  • blog tam su tinh yeu
  • tam su tinh yeu online
  • blog tam su tinh yeu buon

Mẹ à, con mới là mẹ của bé!

Trong mắt cha mẹ thì con cái luôn là những đứa trẻ kể cả khi chúng ta đã lớn, lập gia đình và có con cái ! Góc tâm sự xin chia sẽ câu chuyện của người mẹ trẻ bị áp lực về cách nuôi dạy con của mẹ chồng và mẹ ruột của mình.

Có con với tôi là niềm hạnh phúc tột cùng. Nhưng sau khi sinh con niềm vui chưa dứt thì áp lực lại đè nặng lên vai tôi. Áp lực từ mẹ chồng đã đành, đằng này áp lực với tôi lại từ mẹ đẻ.

Chăm con theo ý mẹ chồng và mẹ ruột
Chăm con theo ý mẹ chồng và mẹ ruột
Tôi chủ trương nuôi và dạy con theo cách cho mình được nhàn hạ. Tôi không “sính ngoại” nhưng tôi chọn cách để con được tự lập từ nhỏ nhưng không hiểu sao khi tôi cố gắng rèn cho bé theo nề nếp thì bà lại đi ngược với điều đó nghĩa là muốn bé sống phụ thuộc vào người khác.

Tôi sinh được một bé gái, cứ nghĩ ở gần mẹ đẻ để được bảo ban chăm sóc tốt hơn khi ở bên nhà chồng. Nào ngờ ngược lại, khi tôi rèn cho bé nếp ăn không xem ti vi, đến bữa là ngồi vào ghế ăn và ăn rất ngoan. Nhưngmẹ tôi thì ngược lại cứ lúc nào đi ngang thấy bé đòi bà là bà lại bảo để bà đút, rồi lôi ra ngoài cho nằm ăn nên lần nào cũng trớ, sau đó bà lại nói do tôi nấu dở nên bé nôn (vì tôi nấu không hề nêm gia vị cho bé, tôi được biết bé dưới 1 tuổi chưa cần thiết phải nêm gì). Mấy hôm nay bà lại bắt mở nhạc cho bé nghe mỗi khi ăn dù không có bà bé ăn rất ngoan cũng rất ít khi trớ. Chưa dừng lại ỏ đó bà lại bắt bé ăn đêm lúc 9, 10 giờ.

Khi dọn về nhà chồng thì tôi được tự do hơn nhưng khổ nỗi mẹ chồng tôi còn mắc trông cháu ngoại mà tôi còn phải đi làm không có ai trông cháu. Thế là mẹ con lại phải vác đồ về nhà ngoại ở nhờ.

Lần này bà chê bé còm hơn các bạn trong xóm nên lại bắt ăn nhiều đồ ăn, đến nỗi có hôm khó tiêu bụng bé cứ sôi ùng ục, bà lại bảo do tôi bỏ đồ ăn tủ lạnh, nhưng chỉ có nồi cháo là tôi bỏ tủ lạnh còn thức ăn thì nấu mỗi bữa vì cháo hầm lâu nhừ hơn. Chưa hết, đi làm cả ngày tôi chỉ mong có buổi tối được ở gần con, ngủ cùng con thì bà lại bắt vào ngủ với bà. Càng ngày tôi càng thưc sự chịu hết nổi. Ngẫm nghĩ mình còn ở nhờ nên nhiều lúc tôi ngại gây với bà. Nhưng tôi vẫn là mẹ nó chứ có phải là người đẻ thuê, đẻ mướn đâu. Phải chi tôi không trông nom thương yêu nó thì bà làm thế tôi không nói. Nhưng cả ngày tôi đi làm, thời gian ban ngày tôi ở nhà cũng phải lích kích chuẩn bị đồ ăn cho bé. Đêm về chỉ mong được ôm con, hôn con bà cũng giành mất. Từ ngày sinh con xong tôi cứ có cảm giác mình là người thừa. là osin trong nhà vậy.

Mà phải những điều này do mẹ chồng tôi làm tôi còn có thể nói được với chồng tôi. Còn đằng này lại là mẹ đẻ thực sự tôi không biết nên làm thế nào? Nói không khéo có khi bà lại giận, làm gì cũng không vừa mắt bà, lắm lúc tôi vừa hờn, vừa tủi, cứ muốn khóc rồi nói ra hết, đem ra làng xóm phân xử cho đúng lẽ phải. Ngẫm nghĩ ngày xưa mẹ cũng có con, đáng lẽ những điều tôi cảm thấy me phải biết chứ?